Phần 6: Người của quá khứ, công việc của hiện tại
Hiii. Em vừa ăn cơm xong lên hầu các bác rồi sẽ đi ngủ.
Tối hôm đó, chính xác là chủ nhật ngày 8/11/2015. Em về nhà với tâm trạng mệt mỏi. Trời lại chuyển mưa bay, giờ tan tầm đã qua lâu lắm rồi nhưng từng dòng người vẫn mải miết trở về để sum họp với gia đình, để nhận lấy những lời chào đón và hơi ấm của tình thân. Phòng trọ em nằm sau cổng Đại học Tây nguyên, sinh viên đi lại nhiều. Bầu không khí rôm rả trong mưa nhưng lòng em cứ thắt lại và nặng trĩu. Vẫn là những bước tường lạnh ngắt và cảm giác xa nhà, thiếu vắng cái gì đó gần gũi mà ko diễn tả được.
Em đọc đi đọc lại tin nhắn ấy, câu chat của nó cứ xoáy vào tim em và khiến em tưởng chừng như khó thở vì cái gì đó đang đè nặng lên mình.
” – Hết chuyện rồi à mà ngồi trên xe hút hầm cầu vậy”
Bao kỷ niệm cũ ùa về như mới ngày hôm qua thôi. Những năm tháng mà em và nó sống thử ở chung một phòng với nhau, vợ vợ chồng chồng và nhiều trò bựa rất vui của hai đứa. Nhưng thôi xem như đây là một lần sai, như những dòng nhạc cứ chảy chậm chầm để nhắc nhở em về hiện tại là sẽ không bao giờ quay lại được ngày xưa đâu:
” Đường tương lai trước mặt còn dài, xem như đây là một lần sai. Bản thân anh là con trai nên thoải mái hơn trong suy nghĩ. Chỉ tiếc thân em là con gái, lỡ theo đuổi cuộc tình ngang trái, nên bây giờ phải mang sầu phai. Trong cuộc đời dài có những cái không phải mình muốn là được, nhất là chuyện tình cảm, lại càng không thể miễn cưỡng. Bởi đã không chung một con đường, bởi đã mỗi người mỗi hướng, cũng có nhiều lúc anh không chấp nhận sự thật này, không muốn tin, không dám nghĩ nhưng mình có duyên không có phận thôi đừng nhắc chuyện ngày xưa. Anh biết sẽ là thừa nếu nói ra câu hối hận, nhưng mà anh đã sai. Và anh biết rằng sẽ không thể làm lại…”
Những dòng suy nghĩ miên man khiến em trằn trọc mãi không ngủ được, nửa đêm đành dậy làm trận lol nhưng trẻ trâu nhiều quá cầm draven max xanh mà vẫn ko gánh nổi nên chán lại để máy đó afk rồi nằm dài, nghĩ ngày xưa mình cũng như bọn nó thôi chả thèm chửi nữa, đến 3h thì mệt quá em thiếp đi. Tỉnh dậy đã 10h sáng cmnr Sáng đầu tuần nên bầu không khí có vẻ là tươi mới là trong lành hơn. Cũng có thể cho em tưởng tượng ra sau một giấc ngủ ngon, nhưng mà e bỗng thấy nhẹ lòng lắm. Em đi vô siêu thị mua ít đồ hộp, rồi ghé shop sida mua bộ quần áo cộc để tối về chạy thể dục. Đến trưa sau khi ăn cơm thì trời không còn âm u nữa mà hửng nắng, đang lang thang trong hiệu sách thì em lại gặp nó. Quả thật là cái BMT này nó nhỏ vc ra mặc dù em đã cố gắng không lui tới những nơi mà ngày trước hai đứa thường đi, nhưng hôm trước thì nó gặp em ngồi xe hầm cầu, hôm nay thì em gặp nó đi mua sách. Bởi quá bất ngờ nên không kịp tránh mặt. Nó mặc quần jean lửng, áo thun, tóc thì cài trâm chéo trên mái, vén một bên lên nhìn rất thời thượng và không còn vẻ quê mùa như khi nó yêu em nữa Hai đứa nhìn liếc qua nhau, em vẫn để vẻ mặt khinh khỉnh thường lệ. Nó cũng chả nói gì và lượn ra tính tiền rồi về. Lúc em xuống lầu dưới thì điện thoại rung, mở ra thấy tin nhắn đến:
-Người cũ còn thương
“chiều rảnh ko, ra đảo sinh viên nói chuyện lát. Không đi thì ko cần trả lời đâu”
Chẳng hiểu em nghĩ gì, mà vừa đọc xong auto reply: “Ok 2h chiều”
-Người cũ còn thương
“um”
Vậy là em đi ăn trưa. Rồi ra đảo sinh viên với cuốn sách với mua ngồi vừa đọc vừa chờ nó. Đã lâu rồi em không quay lại nơi này. Hòn “đảo” nhỏ có cái cầu bắc qua giữa trường đại học, nhìn cũng có vẻ khá thi vị và thích hợp cho các cặp đôi giao hợp, à nhầm, giao lưu
2h kém 5 nó đến. Vẫn bộ đồ hồi sáng và cả một bọc nilon đầy sách. Mặc dù chia tay đã lâu nhưng em vẫn càm thấy khá tự nhiên khi đối diện với nó, và em cảm giác rằng nó đối với em cũng vẫn ngọt ngào gần gũi như xưa. Câu chuyện bắt đầu bằng những lời hỏi thăm của nó dành cho em, và em cũng thật lòng nói với nó suy nghĩ của mình. Về hiện tại, và tương lai. Nói nó đừng quá lo lắng cho em nữa, dù sao thì mỗi người cũng có một cuộc sống riêng rồi. Nó cứ ngồi nhìn em bằng đôi mắt biết nói lên nỗi buồn, ngày xưa cũng vì đôi mắt này mà em chết mê chết mệt nó Nó nói nhiều lắm, em không nhớ hết nữa vì lúc đó em cũng mải ngắm nó, và những xúc động vì cách mà nó đối tốt với em như vậy. Sau cùng thì hai đứa đi ăn chè Thái, nó cho em cả bọc sách và bảo rằng thời gian qua cả hai đã sai, dù là chia tay thì cũng không cần cố lảng tránh hay tỏ vẻ lạnh lùng như vậy. Thật đáng buồn cho những đôi tình nhân đã yêu bằng cả trái tim, để rồi sau này khi gặp lại nhau lại không đủ dũng khí để nói lên một câu chào, tặng cho nhau một lời tạm biệt phải không các bác? Em và nó, một lần nữa lại đi dạo bên những hàng cây, nhưng em không còn nắm tay nó, và nó cũng không còn ríu rít kể cho em những chuyện vui hàng ngày và tặng em những cái nhìn trìu mến nữa. Chúng em cứ đi như thế rất lâu, ko ai nói câu gì cho đến khi nó bảo mỏi chân rồi, về thôi.
Em cũng “ừ” rồi dẫn nó ra chỗ để xe. “Về cẩn thận, có rảnh thì đi cafe”
“Anh cũng vậy. Ráng làm rồi tìm cơ hội kiếm việc khác, cố lên nhé”
Vậy là em chia tay nó và trở lại cuộc sống bình thường. (Không hề có chịch xã giao nhé các bác)
Cõi lòng nghẹ tênh. Sáng nay em lên công ty sau một giấc ngủ dài. Công ty em không tính lương tháng, mà tính theo ngày làm việc. Bồi dưỡng nhân viên bằng bao cơm sáng + trưa nhưng có vẻ là sáng ra nhân viên ko ăn nên tiền cơm sáng cộng luôn vào lương thì phải. Sếp hỏi em làm ba ngày như vậy cảm nhận được công việc chưa? Có làm nữa không. Em không do dự mà nhận luôn và thế là trở thành công nhân bốc shjt chính thức của công ty dù chưa ký hợp đồng lao động, vì sếp cũng từng trải, bảo rằng ko cần bảo hiểm thì chưa ký hợp đồng vội sau này có cần chuyển công việc cũng tạo điều kiện cho dễ dàng. Nhìn mày sáng sủa như vậy mà bắt mày bốc shjt cả đời thì tao cũng tổn thọ lắm (Gâu )
Trên đời, ngoài một nhóm người rất nhỏ sướng từ trong trứng sướng ra, những thành công của hôm nay đều đổi bằng mồ hôi nước mắt và có thể cả máu thịt của hôm qua. Sếp em ngày xưa cũng chỉ là thằng công nhân cầu đường, rong ruổi phơi mặt cho nắng gió mấy mươi năm mới lập nên được cái công ty này. Bởi vậy, may mắn cho em là gặp được người từng trải và cảm thông với mình. Cái nghề bạc bẽo này ở nơi khác em không biết thế nào, còn ở công ty em mọi người rất thoải mái và quan tâm tới nhau. Em mới làm 3 ngày thôi nhưng các cô rất quý, và các anh cũng hay kể chuyện về quá trình mà các anh trôi đến cái bể phốt này
Ngày mà em làm việc, thì ngoài lão An còn có ông Tây và lão Hạnh. 4 ông kia thì làm khác ngày em chưa được gặp. Còn những người hiện tại ở đây, dù mỗi ông có một hoàn cảnh khác nhau mà em không tiện hỏi, thì trong lời nói và cử chỉ, em biết là họ vẫn lạc quan và có một niềm tin nào đó rất mạnh mẽ, là động lực để họ gắn bó với những chiếc xe chở đầy shjt như vầy.
Ban mê nhỏ bé, cái việc hút hầm này cũng từ lâu trở thành luật bất thành văn trong giới môi trường. Đội nào lo thân đội ấy. Không tranh giành địa bàn, không dán quảng cáo hút bể phốt chồng lên nhau, thằng này che mất số điện thoại của thằng kia thì sẽ không có biến cố gì xảy ra. Xe em hôm nay không đi hút shjt người, mà do xưởng chăn nuôi ở xã ngoại thành bị ứ, xe phân chuồng không đến kịp nên đội em được phân công đi hút. Nhìn vậy mà hút shjt heo tởm hơn shjt người các bác ạ Shjt nó còn tươi mới, nhão nhoẹt và hầm chứa lộ thiên nên mùi hôi nó bốc ra dạt dào lắm Các bác cứ tưởng tượng shjt heo nó như sinh tố rau má ấy. Bể phốt là cái ly, máy bơm là ống hút nhựa, còn xe bồn là cái miệng khổng lồ cứ hút rột..rột từng dòng nhão nhão màu xanh nghe cũng vui tai lắm
Hút xong chỗ này thì xe em về công ty, sếp cho nghỉ sớm. Em tắm rửa xong đi chơi với mấy đứa bạn ở SG về đến giờ mới review cho các bác đây. “Chẳng có ai tồi tệ nhất trên đời, mỗi số phận mang một phần lịch sử”. Ngày mà với ta không có đam mê, hận thù, cũng chẳng có được mất, hơn thua… Ngày mà tình yêu và hạnh phúc tồn tại trong vô thức. Chỉ có sự cố gắng hướng về ngày mai, dù là bản thân đang bơi trong đống shjt, em cảm thấy tháng ngày lại thật bình yên.
XEM THÊM : Tôi đi hút hầm cầu 7
Bình luận trên Facebook